Thơ Hay Về Hà Nội Mùa Đông

Thơ Hay Về Hà Nội Mùa Đông

Những câu nói hay về mùa đông có rất nhiều trên Internet. Bài viết sẽ tổng hợp cho bạn stt mùa đông ý nghĩa nhất.

Những câu nói hay về mùa đông có rất nhiều trên Internet. Bài viết sẽ tổng hợp cho bạn stt mùa đông ý nghĩa nhất.

Hà Nội mùa thu (Phan Thị Thanh Nhàn)

Lâu lắm rồi mới ra đường buổi tối

Gió rất nhẹ làm ánh đèn xao động

Đường phố vẫn đông người qua lại

Dạo trên đường ríu rít bên nhau

Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh

Những công trường xưởng máy lò hơi

Hoa sữa thơm ngào ngạt khắp đường

Vẫn ngỡ ngàng mùa thu quê hương.

Câu nói hay về mùa đông bằng tiếng Anh

1. What good is the warmth of summer, without the cold of winter to give it sweetness. – John Steinbeck

Cái lạnh của mùa đông giúp cho hơi ấm của mùa hè thêm ngọt ngào.

2. In the depth of winter, I finally learned that there was in me an invincible summer. – Albert Camus

Trong sâu thẳm của mùa đông, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng trong tôi một mùa hè bất khả chiến bại.

3. Winter is the time for comfort, for good food and warmth, for the touch of a friendly hand and for a talk beside the fire: it is time for home. – Edith Sitwell

Mùa đông là thời gian cho sự thoải mái, cho thức ăn ngon và ấm áp, cho cái chạm tay thân thiện và cuộc trò chuyện bên bếp lửa: Đây là thời điểm để về nhà.

4. A man says a lot of things in summer he doesn’t mean in winter. – Patricia Briggs, Dragon’s Blood

Một người đàn ông nói rất nhiều điều vào mùa hè nhưng anh ta chẳng có ý nghĩa gì trong mùa đông.

5. No winter lasts forever; no spring skips its turn. – Hal Borland

Không có mùa đông nào kéo dài mãi; và cũng chẳng có mùa xuân nào bỏ lượt của nó cả.

6. The color of springtime is flowers; the color of winter is in our imagination. – Terri Guillemets

Màu của mùa xuân là hoa; màu của mùa đông là trong trí tưởng tượng của chúng ta.

7. Winter is not a season, it’s a celebration. – Anamika Mishra

Mùa đông không phải là mùa, nó là kỷ niệm.

8. If we had no winter, the spring would not be so pleasant: if we did not sometimes taste of adversity, prosperity would not be so welcome. – Anne Bradstreet

Nếu chúng ta không có mùa đông, mùa xuân sẽ không dễ chịu như vậy: nếu đôi khi chúng ta không nếm trải nghịch cảnh, sự thành công sẽ không được chào đón như vậy.

9. Friends don’t let friends play in the snow alone.

Không có bạn bè để bạn của mình chơi một mình trong tuyết.

10. We’re all like snowflakes, all different in our own beautiful way.

Chúng ta đều giống như những bông tuyết, mỗi người đều khác biệt theo cách đẹp đẽ của riêng mình.

Hãy bình tĩnh, mùa đông sẽ tới!

12. Snowflakes are kisses from heaven.

Những bông tuyết là những nụ hôn từ thiên đường.

13. Children of winter never grow old.

Những đứa trẻ mùa đông không bao giờ già đi.

14. Bright lights, winter nights.

Những ánh đèn rực rỡ chiếu sáng đêm đông.

15. Hot chocolate is like a hug from the inside.

Sô cô la nóng giống như cái ôm từ bên trong.

16. We're all like snowflakes, all different in our own beautiful way.

Chúng ta đều giống như những bông tuyết, mỗi người đều khác biệt theo cách đẹp đẽ của riêng mình.

17. You can't buy happiness, but you can buy hot chocolate with marshmallows, and that's kind of the same thing.

Bạn không thể mua được hạnh phúc, nhưng bạn có thể mua sô cô la nóng với kẹo dẻo, và điều đó cũng giống như vậy.

Một thoáng đông về lạnh thấu xươngMình em thao thức suốt canh trườngHỏi ai còn nhớ người trong mộngHay đã lãng quên mọi ngả đườngTuyết trắng phủ đầy trong bóng tốiMà cõi lòng em vẫn nặng vươngVẫn đợi người xưa hoài chẳng tớiLạnh thấu tim em suốt canh trường.

Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng?Sao cái rét đã về trên phố vắngMình thương nhau mấy mùa thu thầm lặngMấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm

Nay em về nơi phố cũ thân quenNơi dấu in bàn chân mình hò hẹnChiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyếnChiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu

Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơBông hồng thắm đang chờ người đến háiChút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoảiTrong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si

Em cứ níu cho mùa thu mải mêVì sợ anh chưa kịp về nơi hẹnMỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếmMong đến ngày chim én báo xuân sang.

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nayCó mùa đông vừa qua đây bất chợtChút hương thu còn bên đời yếu ớtChiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh đông traoTrời bảng lảng một màu sương buốt giáEm bơ vơ bên hàng cây trụi láThấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan lenLời tạ từ mùa thu chưa kịp nóiGió heo may cũng ra đi rất vộiĐông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mangCó mùa đông đang vội vàng gõ cửaVà mang theo bao nỗi niềm chất chứaChợt nhớ về một lời hứa xa xôiĐông đã về… em có đến bên tôi?

Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!Để sầu héo hắt cả muôn nơiBâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõKhắc khoải niềm thương phủ ngập trờiChín đợi mười mong cay khóe mắtTrăm chờ ngàn ước xót bờ môiĐi trong buốt lạnh màu hoa tuyếtChợt thấy tủi hờn phận cút côi.

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anhTrời rét mướt gió đông về gọi cửaHàng cây lạnh cánh tay trần trụi láNhư tình anh không áo lúc đông sang

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoangChiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủPhố chong đèn ly cà phê lạc lõngKhúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quenBàn chân mỏng vết thương mềm còn nóngNghe trái tim tương tư theo nhịp đậpSợ dại khờ nên em chút cô liêu

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiuKhói thuốc đắng nên bao lần rũ rượiHãy mỉm cười cùng mùa đông xuống phốEm đang chờ… nơi ấy một lời yêu!

Thế là lại đến mùa đôngLạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?Em vui đùa giỡn với mâyLối xưa gió hú có hay tôi buồn

Biển khơi sóng vỗ dập dồnLênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âuChân trời xa tít về đâu?Sao không lên tiếng một câu yên lòng

Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồngThiếu tay em chậm trổ bông mất rồiKhói lam chiều tím lưng đồiVô tình quên hết nụ cười luyến lưu

Đông về giá lạnh đìu hiuTái tê nhịp bước cô liêu một mìnhVắng em chỉ bóng không hìnhQua sông bỏ lại chuyện tình dở dang.

Chúng ta thường tìm cách để sửa ấm mỗi khi đông đến, gió lạnh ùa về nhưng đó cũng chỉ là chút ấm áp bên ngoài. Còn để sưởi ấm tâm hồn hay trái tim lạnh lẽo thì phải cần tới một ai đó. Với những ai đang yêu, việc vượt quá cái lạnh là điều dễ dàng, thậm chí hạnh phúc bởi luôn có người nắm chặt tay họ. Nhưng với những ai cô đơn, việc đối mặt với cái lạnh giá của mùa đông là điều không hề dễ dàng.

Nếu bạn đang cô đơn và muốn thoát cảnh FA trong mùa đông này, thì hãy chăm chỉ chia sẻ những câu nói thả thính, stt thả thính mùa đông 2022 hay và ấn tượng nhất lên trang cá nhân của mình trên Facebook, zalo, Instagram… nhé.

1 – Bài thơ của Phan Vũ viết vào tháng chạp năm 1972, khi cuộc chiến tranh Mỹ – Việt đang trong giai đoạn cuối, khi sự khốc liệt và chịu đựng trên khắp xứ sở như đã đến mức tột cùng. Huỷ diệt có thể dẫn đến sớm kết thúc cuộc chiến. Bài học về hai thành phố Nhật Bản vẫn còn. Có lẽ trong quyết định rải thảm Hà Nội bằng pháo đài bay B52 có mối liên hệ này.

Hà Nội – thành phố nhỏ, nghèo, lặng lẽ, ít màu sắc rực rỡ. Cái màu sắc chính khi đó là màu xanh xám. Màu xanh của rêu tường, màu xanh của áo phòng không. Viết gửi những người đi xa khi thành phố quê hương đang bị tàn phá khốc liệt, bài thơ của Phan Vũ không có tiếng bom rơi, không có nhà đổ, không có người chết. Chỉ có lời bình thản của những ngày bình an. Giữa sự sống và cái chết, bình thản là một chọn lựa.

2 – Tuy phân ra nhiều chương, nhưng bài thơ như không có sự khác biệt giữa các chương. Tất cả là cảm xúc của tác giả về phố và người Hà Nội. Ba chữ Ta còn em được lặp nhiều lần, mở đầu cho nhiều khổ thơ. Đại từ em phải chăng có thể hiểu là phố Hà Nội, là người con gái nào đó ẩn hiện suốt bài thơ? Tác giả, người ở lại trong thành phố bom rơi, như đã hoá thân. Ta còn em… vì không muốn mất và không mất.

Bài thơ nhiều hình ảnh, từng chữ, từng câu được chắt lọc kĩ lưỡng. Nhưng có lẽ điều làm bài thơ thật hay là những câu chắt lọc rất đẹp ấy được viết thật giản dị. Giản dị như nói, như những lời người thân nhắn gửi. Và vì thế mà gửi gắm được tới người đọc, tới người đi xa.

3 – Thơ có nhạc và nhạc có thơ. Hay vì bản nhạc đã thấm vào lòng mà đọc bài thơ luôn thấy ngân nga tiếng hát. Hay vì bài thơ ngọt ngào mà khi đọc lòng thường cất tiếng hát theo.

4 – Hà Nội – phố có nhiều câu chữ, nhiều hình ảnh “đắt”, gợi cảm xúc, gợi nhớ về những gì thật riêng của thành phố, những gì thật riêng của mỗi người. Đó là những lời tần ngần về ngôi sao lẻ, chiếc lá lạc, mối tình hờ, giàn thiên lý chết khô, giọt sương nhoà nhoà bóng điện, tóc xoã xoã bờ vai…

Một chút nao nao, một chút bâng khuâng, một chút lung linh.

Về những căn nhà cũ của ba mươi sáu phố phường. Ở Hà Nội, chỉ những nhà đã xây cất từ thời Pháp mới có thang gác bằng gỗ, cũ lắm rồi.

Thang gác cọt kẹt thời gian Thân gỗ…

Về Hồ Tây mênh mông mà đứng đâu cũng thấy chiều tan trên mặt nước.

Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ. Những bước chân tìm nhau Rất vội

Về những mái nhà xưa xiêu xiêu cùng năm tháng.

Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương Ai đó ngồi bên gốc đại

Về tiếng chuông chiều nhà thờ quen thuộc.

Chiều tan lễ, Chuông nguyện còn mãi ngân nga… Về một cuộc sống còn nhiều vất vả, một thuở xa xưa đã hào hoa. Toa xe điện cuối ngày. Áo bành tô cũ nát Lanh canh! Lanh canh!

Người nghệ sỹ lang thang hè phố Bơ vơ Không nhớ nổi con đường. Ngay trước cổng nhà mẹ cha

Và khắc khoải của sự sáng tạo vốn không có bến bờ.

Những câu thơ, những bức tranh Đời đời Lỡ dở…

5 – Bài thơ thấp thoáng nét kiêu sa của người con gái.

Rì rào cơn lốc nhỏ Gót chân ai qua mùa lá đổ? Để rồi mọi gã trai Hà nội si tình Lặng lẽ theo em về phố…

Nhưng nhiều hơn vẫn là những con người của cuộc sống hằng ngày bình dị, là bà quán mê câu chuyện nàng Kiều, là cô nàng mắt lúng liếng, đong đưa, là những chàng trai say suốt mùa…

6 – Hà Nội – phố có nhiều câu thơ lạ và đẹp, và vì thế mà đẹp hơn.

Khuôn mặt chưa quen Bỗng xôn xao nỗi khổ!

Người ta thường chỉ nói xôn xao nỗi nhớ. Nhưng nhớ đã thành khổ là nhớ lắm. Thấy khổ vì người lạ thì chắc đã thầm mong nhiều. Khổ nhưng mong nên mới xôn xao.

Ta còn em tiếng trống tan trường Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ. Đôi guốc cao mài mòn đại lộ

Guốc gỗ mài mòn được đại lộ bao giờ? Thuở ấy con gái Hà Nội hay đi guốc. Đôi guốc được tác giả hai lần nói đến trong bài thơ.

Bỏ quên guốc bên ghế đá thì phải say sưa lắm, cũng say như áo qua cầu gió bay.

Ta còn em cô hàng hoa Gánh mùa thu Qua cổng chợ

Hà Nội có nhiều làng trồng hoa, Nhật Tân, Nghi Tàm, Quảng Bá, Ngọc Hà… những làng quanh Hồ Tây. Đàn bà, con gái nhà trồng hoa cũng thường là người gánh hoa vào phố bán. Gánh hàng hoa Hà Nội đã đi vào văn học mấy chục năm trước. Gánh gồng là việc nặng, nào có thơ gì. Nhưng gánh mùa thu vào phố thì thật đẹp, thật trân trọng và biết ơn.

Thơ ca hay nói đến Hà Nội với hoa lan, hoa sữa. Cây bàng lại thường đem lại cho tôi thật nhiều nỗi nhớ về tuổi thơ Hà Nội. Lũ trẻ con chúng tôi thường đi chọc hay ném những quả bàng chín vàng ăn ngọt lừ. Rồi hạt bàng phơi khô đập lấy nhân ăn béo ngậy. Cây lá xứ mình xanh quanh năm, ít cây như cây bàng lá chuyển màu từ xanh sang đỏ, rồi rụng rồi chỉ còn những cành trơ trụi khẳng khiu run run trong gió bấc (mà tác giả bài hát Hà Nội – phố đã gọi là cây bàng mồ côi mùa Đông).

Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên Nhuộm đỏ Đấy là khi mùa đông đến. Rồi mùa Đông đi qua mùa Xuân tới, khi trời Hà Nội hơi mưa phùn, hơi se se lạnh, cây cối trổ lộc, sẽ thật ấm lòng nhìn thấy cành cành xanh nõn lá non.

Chi chít chồi sinh Màu ước vọng in hình

Và mùa Xuân bỗng xôn xao khi qua đường chợt thoáng thấy tay trần con gái trong cửa sổ.

Ta còn em cánh tay trần Mở cửa Mùa Xuân trong khung

7 – Từ thuở mang gươm đi mở cõi Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long… Tháng chạp năm 1972, sau hai năm đầu đại học ngành toán, tôi đã trong quân đội và xa Hà Nội. Đêm đêm trong căn hầm bên bờ Thạch Hãn chúng tôi quây quanh chiếc đài bán dẫn nhỏ ngóng chờ giọng nói thân quen, “đây là tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà”. Biết Hà Nội bị B52 đe doạ. Rồi một ngày bỗng không bắt được tín hiệu gì, mở máy chỉ thấy u u. Nhìn về trời đêm phương Bắc xa xăm mà lòng thắt lại…

Hà Nội bé nhỏ đã qua gần một thế kỷ của xung đột và chinh chiến, của những tàn phá và xây dựng, của những điều làm Hà Nội “đẹp và chưa đẹp”. Trong những ngày khốc liệt ấy, cái “ta còn” trong bài thơ của Phan Vũ là tình yêu bình dị của cuộc sống Hà Nội. Mãi mãi vẫn còn!

* Gửi những người Hà Nội đi xa…

Chương một Em ơi ! Hà Nội – phố ! Ta còn em mùi hoàng lan Còn em hoa sữa. Tiếng giày gọi đường khuya Thang gác cọt kẹt thời gian Thân gỗ… Ta còn em màu xanh thật đêm Ngôi sao lẻ Xào xạc chùm cây gió Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ Lá thư quên địa chỉ. Quay về…

Ta còn em một gốc cây, Một cột đèn Ai đó chờ ai? Tóc cắt ngang Xõa xõa bờ vai… Ta còn em ngã ba nào? Chiếc khăn quàng tím đỏ, Khuôn mặt chưa quen Bỗng xôn xao nỗi khổ! Góc phố ấy mở đầu Trang tình sử…   Ta còn em con đường vắng Rì rào cơn lốc nhỏ. Gót chân ai qua mùa lá đổ? Nhà thờ Cửa Bắc, Chiều tan lễ, Chuông nguyện còn mãi ngân nga…

Ta còn em khúc tự tình ca Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá, Tiếng ve ra rả mùa hè… Còn em đường cũ Cổ Ngư La đà, Cành phượng vĩ. Hoàng hôn xa đến tự bao giờ, Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ. Những bước chân tìm nhau rất vội, Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối, Cuộc tình hờ Bỗng chốc Nghiêm trang… Chương ba

Ta còn em đường lượn mái cong Ngôi chùa cũ, Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương Ai đó ngồi bên gốc đại, Chợt quên ai kia Đứng đợi bên đường.

Em ơi ! Hà Nội – phố ! Ta còn em đám mây in bóng rồng bay Cổng đền Quán Thánh Cờ đuôi nheo ngũ sắc Còn em dãy bia đá Nhân tình Hội tụ Rêu phong gìn giữ nét tài hoa… (…)   Ta còn em tiếng trống tan trường Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ. Đôi guốc cao mài mòn đại lộ, Một ngả nào lưu dấu gót tài hoa. Còn em mãi mãi dáng kiêu sa Lặng lẽ theo em về phố…

Ta còn em những ánh sao sa, Tia hồi quang Chớp chớp trên đường Toa xe điện cuối ngày, Áo bành tô cũ nát… Lanh canh! Lanh canh! Tiếng hằng ngày hay hồi âm Thuở chiềng khua?… Ta còn em ngọn đèn khuya Vùng sáng nhỏ Bà quán mải mê câu chuyện Nàng Kiều Rượu làng Vân lung linh men ngọt Mắt cô nàng lúng liếng đong đưa Những chàng trai say suốt mùa… Chương năm

Ta còn em cánh cửa sắt Lâu ngày không mở. Nhà ai? Qua đó. Bâng khuâng nhớ tuổi học trò Còn em giàn thiên lý chết khô, Cỏ mọc hoang trong vườn nắng, Còn em tiếng ghi-ta Bập bùng Tự sự Châm lửa điếu thuốc cuối cùng xập xoà Kỷ niệm Đêm kinh kỳ thuở ấy, Xanh lơ…

Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên Nhuộm đỏ Cô gái gặp nắng hanh. Chợt hồng đôi má Cơn mưa nào đi nhanh qua phố Một chút xanh hơn Trời Hà Nội hôm qua… Ta còn em cô hàng hoa Gánh mùa thu Qua cổng chợ Những chùm hoa tím Ngát Mùa thu…

Em ơi ! Hà Nội – phố Ta còn em Một màu xanh thời gian Chợt nhoè, Chợt hiện Chợt lung linh ngọn nến, Chợt mong manh Một dáng Một hình

Ta còn em một phút mê cuồng Người nghệ sỹ lang thang hè phố Bơ vơ Không nhớ nổi con đường. Ngay trước cổng nhà mẹ cha Còn em một bóng chiều sa Những câu thơ, những bức tranh Đời đời Lỡ dở…

Em ơi ! Hà Nội – phố Ta còn em những giọt sương Nhoà nhoà bóng điện Mặt nước Hồ Gươm Một đêm trở lạnh. Cánh nhạn chao nghiêng Chiều cuối, Giã từ…

Em ơi! Hà Nội – phố! Ta còn em cánh tay trần Mở cửa Mùa xuân trong khung: Giò phong lan Điệp vàng rực rỡ Từng cây khô óng ả sợi tơ hồng Đường phố dài Chi chít chồi sinh Màu ước vọng in hình Xanh nõn lá… Ta còn em, Hà Nội – phố, em ơi! Ta còn em, Em ơi! Hà Nội, phố…

Tháng chạp 1972 Phan Vũ ( trích)

VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.

Hà Nội mùa thu dịu dàng, mùa đông trầm mặc, lãng mạn… Hà Nội 36 phố phường cổ kính và đầy dấu ấn riêng. Ấy chỉ là một trong những dáng hình của Thủ đô được tái hiện qua hàng ngàn bài thơ về Hà Nội. Để hiểu hơn về mảnh đất ngàn năm văn hiến, hãy cùng VOH thưởng thức tuyển tập thơ hay và đầy cảm xúc sau.

Cho đến ngày nay, Thủ đô Hà Nội vẫn là nguồn cảm hứng của nhiều cây bút. Vẻ đẹp, tình người, kỷ niệm, nỗi nhớ… gắn với thành phố nghìn năm tuổi luôn có sức hấp dẫn lạ kỳ. Dường như vì vậy mà những bài thơ hay về Hà Nội có thể dễ dàng khiến người ta xúc động, hoài niệm.